Tôi năm nay 32 tuổi còn chồng tôi 34 tuổi, chúng tôi có với nhau một cậu con trai 6 tuổi. Hai vợ chồng đều có công việc ổn định, tổng thu nhập khoảng 35 triệu đồng/tháng.

Gia đình tôi đang sống tại một căn hộ chung cư 2 phòng ngủ, phòng khách và bếp cũng khá rộng rãi. Song, chính vì căn hộ này mà cuộc sống gần đây của vợ chồng tôi luôn trong tình trạng “cơm không lành, canh chẳng ngọt”.

Chúng tôi đều quê ở miền Trung, cả hai cùng học tập và làm việc ở Hà Nội. Lúc mới kết hôn, vợ chồng tôi phải thuê phòng trọ khá chật chội, mục đích cũng là nhanh chóng tiết kiệm được tiền mua nhà.

Để chào đón đứa con đầu lòng sau 2 năm kết hôn và muốn con cái có cuộc sống thoải mái hơn, chúng tôi quyết định tìm mua đất xây nhà thay vì cứ thuê trọ mãi.

Thật ra, lúc ấy vợ chồng tôi chỉ có 700 triệu đồng tiết kiệm được từ tiền mừng cưới và sau 2 năm đi làm. Với số tiền này trong tay, thay vì chọn mua chung cư trong nội thành, chồng tôi quyết mua một mảnh đất 60 mét vuông trong ngõ nhỏ có giấy tờ đầy đủ ở khu vực ngoại thành. Bởi chồng tôi nghĩ, mua đất có giấy tờ cầm chắc trong tay, sau đến đời con, đời cháu thì vẫn là đất của mình sẵn ở.

{keywords}
Nhiều người hối hận vì bán nhà đất mua chung cư (ảnh minh hoạ)

Mua được đất xong xuôi, vợ chồng tôi về quê nhờ bố mẹ vay tiền cho xây nhà. Mấy tháng sau, căn nhà 2 tầng 1 tum đã được xây xong, sơn đẹp đẽ. Chúng tôi dọn vào ở với khoản nợ 600 triệu đồng trên vai (tiền vay người thân, vay ngân hàng để xây nhà).

Mới đầu về ở, chúng tôi khá hài lòng với căn nhà này dù ngõ có hơi sâu và chật hẹp (2 xe máy đi ngược chiều thường phải lách qua nhau). Thế nhưng, dọn về ở được gần 2 năm, chúng tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì hàng ngày phải đi làm quá xa do nhà cách cơ quan tôi tới hơn 20km, cách cơ quan chồng 15km. Chưa kể Hà Nội thường xuyên tắc đường giờ đi làm và giờ tan tầm. Trời mưa thì nhiều đoạn đường về nhà bị ngập, người và xe lại lội bì bõm dưới nước.

Hôm nào đi trên đường cũng như cuộc chiến, có hôm tôi mất tiếng rưỡi đồng hồ mới bò được đến cơ quan. Tính cả thời gian đưa đón con nhỏ đi học, ngày nào tôi cũng phải ra khỏi nhà từ 6h30 sáng và về tới nhà lúc gần 7 giờ tối.

Về đến nhà nấu cơm nước, dọn dẹp xong thì 9 giờ tối cho con đi ngủ là vừa. Tôi cảm thấy mình luôn trong tình trạng sống vội, không còn chút nào thời gian cho bản thân, thậm chí thời gian để gia đình ngồi quây quần trò chuyện, chơi với con cũng chỉ vỏn vẹn vài chục phút mỗi ngày. Trong khi thời gian di chuyển trên đường mất vài tiền đồng hồ mỗi ngày.

Mệt mỏi với cuộc sống như vậy, tôi bàn với chồng bán căn nhà này đi, mua một căn hộ chung cư gần cơ quan hơn để tiện đi làm. Con cái đến tuổi đi học cũng có nhiều cơ hội chọn trường tốt hơn.

Sau nhiều lần thuyết phục, chồng tôi cuối cùng cũng gật đồng đồng ý. Căn nhà đất có sổ đỏ với diện tích 60 mét vuông kia chúng tôi rao bán được 1,6 tỷ đồng, coi như lãi 200 triệu đồng so với lúc mua.

Bán được nhà, chúng tôi cũng tìm mua được căn hộ chung cư cách cơ quan tôi làm khoảng 6km (khu chung cư mới hoàn thành). Giá nhà ở thương mại khu này cũng không quá cao nên với số tiền 1,6 tỷ chúng tôi mua được căn hộ với 2 phòng ngủ, phòng khách và phòng bếp khá rộng rãi. Ngay dưới nhà lại là tổ hợp thương mại, có siêu thị, nhà hàng, quán ăn,… nói chung dịch vụ tương đối đầy đủ.

Dù đây không phải khu chung cư cao cấp nhưng khi dọn vào ở tôi thấy khá ổn. Mỗi ngày tôi chỉ mất khoảng 20 phút đồng hồ để đi xe máy từ nhà đến cơ quan, thời gian đi về cũng tương tự.

Song, ở được một thời gian, cư dân bắt đầu chuyển về ở kín các căn hộ. Lúc đó, tôi bắt đầu cảm nhận được cuộc sống chật chội vì quá đông đúc. Một toà chung cư 40 tầng mà chỉ có duy nhất 1 tầng hầm để xe máy, cảnh xe máy nhồi nhét, xếp dày đặc nên mỗi lần lấy xe đi làm rất vất vả. Chưa kể, thang máy nhỏ, số lượng thang có hạn trong khi cư dân thì quá đông nên giờ cao điểm lúc nào cũng trong tình trạng quá tải.

Dưới tầng một hàng quán bày bán la liệt, chiếm hết vỉa hè của cư dân. Sân chung cư buổi tối chẳng khác nào chợ đêm, người đông như trẩy hội, trẻ con chơi, người bán hàng dày đặc.

Đáng ngại nhất là hệ thống phòng cháy chữa cháy kém, cư dân lại thiếu ý thức, chủ quan nên 2 năm trở lại đây liên tục xảy ra cháy nổ. Mặc dù các vụ cháy không lớn, được xử lý kịp thời nhưng ở trong toà nhà như thế này cũng khiến gia đình tôi bất an.

Song điều khiến vợ chồng tôi luôn căng thẳng với nhau là bởi mua nhà và chuyển vào ở được gần 4 năm rồi mà đến giờ này vẫn chưa thể làm được sổ hồng. Nguyên nhân là chủ đầu tư xây vượt quy hoạch nên không làm được sổ.

Chồng tôi tỏ vẻ không hài lòng với tôi bởi nhà đất đang yên ổn, giấy tờ đầy đủ mà cứ khăng khăng muốn bán đi mua chung cư để rồi giờ nhận cái kết đắng, hối hận thì đã muộn.

Ở lâu dài như thế này cũng không ổn, cảm thấy bất an, vợ chồng tôi đang tính toán bán căn hộ này đi mua căn khác, hoặc lại chuyển mua nhà đất miễn sao trong khu vực nội thành. Song, đã rao bán rồi nhưng giá không được như lúc mua, trong khi tiền nợ vay xây nhà đất trước kia vẫn chưa trả hết.

Các bạn cho tôi lời khuyên: nên bán căn hộ đi dù bị lỗ khá nhiều để chuyển đi chỗ khác hay chấp nhận cuộc sống như ở đây?